芙蓉女儿诔
作者:周自中 朝代:唐代诗人
- 芙蓉女儿诔原文:
- 梅花乱发雨晴时,褪尽红绡见玉肌。醉中忘却头边雪,横插繁枝归竹篱。
古箐人稀秋草深,碧松苍桧接阴森。高楼永日弹棋暇,海北天南万里心。
遂把之前一番思量说了。
春江聊一望,细草遍长洲。沙汀时起伏,画舸屡淹留。
握手江湄感慨吟,月明千里故人心。故乡今向他乡别,顿觉离情异样深。
束书千里别慈颜,看尽慈乌落照间。山外白云云下屋,倚门昨夜梦连环。
寂寞荒庭总是秋,菊花开晚尚风流。斜阳病起一相对,底事旁人不解愁。
小妾瞪着杨长帆,你丫使唤我真够天经地义的啊。
少壮面目泽。长大色丑麄。丑麄人所恶。拔白自洗苏。平生发完全。变化似浮屠。醉酒巾帻落。秃顶赤如壶。
- 芙蓉女儿诔拼音解读:
- méi huā luàn fā yǔ qíng shí ,tuì jìn hóng xiāo jiàn yù jī 。zuì zhōng wàng què tóu biān xuě ,héng chā fán zhī guī zhú lí 。
gǔ qìng rén xī qiū cǎo shēn ,bì sōng cāng guì jiē yīn sēn 。gāo lóu yǒng rì dàn qí xiá ,hǎi běi tiān nán wàn lǐ xīn 。
suí bǎ zhī qián yī fān sī liàng shuō le 。
chūn jiāng liáo yī wàng ,xì cǎo biàn zhǎng zhōu 。shā tīng shí qǐ fú ,huà gě lǚ yān liú 。
wò shǒu jiāng méi gǎn kǎi yín ,yuè míng qiān lǐ gù rén xīn 。gù xiāng jīn xiàng tā xiāng bié ,dùn jiào lí qíng yì yàng shēn 。
shù shū qiān lǐ bié cí yán ,kàn jìn cí wū luò zhào jiān 。shān wài bái yún yún xià wū ,yǐ mén zuó yè mèng lián huán 。
jì mò huāng tíng zǒng shì qiū ,jú huā kāi wǎn shàng fēng liú 。xié yáng bìng qǐ yī xiàng duì ,dǐ shì páng rén bú jiě chóu 。
xiǎo qiè dèng zhe yáng zhǎng fān ,nǐ yā shǐ huàn wǒ zhēn gòu tiān jīng dì yì de ā 。
shǎo zhuàng miàn mù zé 。zhǎng dà sè chǒu cū 。chǒu cū rén suǒ è 。bá bái zì xǐ sū 。píng shēng fā wán quán 。biàn huà sì fú tú 。zuì jiǔ jīn zé luò 。tū dǐng chì rú hú 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
相关翻译
- ③塞上长城,比喻能守边的将领。衰鬓:年老而疏白的头发。斑:指黑发中夹杂了白发。
②杜宇:杜鹃。
相关赏析
从诗的内容上看全诗可分为两层。
作者介绍
-
周自中
周自中,字祥父,号春塘,永嘉(今浙江温州)人(《宋诗拾遗》卷二三)。今录诗二首。